Ngạo Thế Đan Thần
Chương 41: Hoa Nguyệt Vân
Thấy chân khí của Trầm Tường biến sắc, con ngươi Trầm Phú Vinh co rút lại, một người có thể thả ra hai loại chân khí đến, này cũng không thấy nhiều! Lồng bảo hộ lượn lờ trên người thiếu niên kia hơi có chút ba đãng, nhìn ra được nắm đấm của Trầm Tường đã lay động đến lồng chân khí kiên cố của hắn. Trầm Tường bạo hống một tiếng, song quyền nhất thời bạo tuôn ra một trận hỏa diễm cực nóng, trong ngọn lửa sấm sét cuồn cuộn, từng trận khí tức cường hãn bạo ngược, từng đợt từng đợt tuôn ra bốn phía, cực kỳ chấn động. Trầm Tường oanh ra một kích toàn lực. - Rầm rầm rầm. . . Nắm đấm của Trầm Tường trước sau như một, trong nháy mắt nổ ra chừng mười quyền, đụng vào lồng phòng hộ của thiếu niên kia, phát sinh ra tiếng nổ vang như sấm, chấn động đến mức mặt đất run rẩy, cả tòa lầu các lay động, tiếng vang truyền khắp bốn phương. Liên tục không ngừng ra quyền, tiếng oanh minh không ngừng tuôn ra, công kích điên cuồng như vậy, đã làm Trầm Lộc Tông, Trầm Phú Vinh cùng với mấy tên thiếu niên kia kinh sợ, thiếu niên kia không nghĩ tới chân khí của Trầm Tường nồng đậm đến loại này trình độ đáng sợ này, có thể điên cuồng thi triển loại công kích cuồng mãnh hơn nữa tiêu hao rất nhiều. Lồng phòng hộ của thiếu niên kia đã trở nên rất ảm đạm, hắn bị Trầm Tường đánh cho lùi về sau, thân thể của hắn tức thì bị quyền kình xuyên thấu qua lồng khí màu vàng, chấn động đến mức đau không ngớt, hơn nữa thống khổ càng lúc càng mạnh. - Ngã xuống cho ta! Trầm Tường gầm thét một tiếng, song quyền oanh ra, giống như sao băng đánh vào trên người thiếu niên kia, trực tiếp đánh tan lồng khí màu vàng, thiếu niên kia cũng bay ra ngoài, đánh vỡ vách tường, rơi xuống tại bên trong phố lớn, máu tươi tuôn trào, người đã ngất đi. Ánh mắt Trầm Tường quét qua, trong mắt chứa một loại lệ khí, nhìn về phía ba thiếu niên khác, quát lạnh một tiếng: - Các ngươi ai còn muốn tới? Ba tên thiếu niên kia đều không nói nửa câu, lúc này bọn họ cũng không cách nào thong dong, thần tình lộ ra sợ hãi, Trầm Tường tản mát ra loại sát khí kia, giống như một đại tướng quanh năm sát phạt. - Chúng ta đi! Trầm Phú Vinh không lời nào để nói, thực lực của Trầm Tường cũng làm cho hắn rung động thật sâu, hắn xem ra công pháp của Trầm Tường thập phần cường đại khủng bố. - Chờ một chút, hắn là đệ tử đại môn phái, tuy rằng chúng ta luận bàn, nhưng ta không cẩn thận đả thương hắn, ta đến chữa thương cho hắn, để tránh bị đại môn phái căm ghét. Trầm Tường nói xong, lấy ra một lò luyện đan, ngồi xếp bằng xuống, từ trong bao trữ vật lấy ra một ít linh dược. Trầm Tường lại muốn luyện đan! - Ngươi trực tiếp lấy ra đan dược chữa thương cho hắn không được sao? Hà tất làm điều thừa! Trầm Phú Vinh nói mà không có biểu cảm gì. Trầm Tường cười lạnh nói: - Ngươi thử dùng đan dược phổ thông chữa thương cho hắn xem? Hắn là bị hỏa lôi chân khí đồng thời đả thương, không có đan dược tương ứng, hắn rất khó sống tốt đó. Nói xong, Trầm Tường bắt đầu rót hỏa diễm vào trong đan lô, Trầm Phú Vinh nâng thiếu niên kia trở về, dò xét thương thế một thoáng, quả nhiên bị thương rất nặng, hơn nữa vết thương trong cơ thể đều có sấm sét cùng hỏa diễm, những lôi hỏa này đều không phải lôi hỏa phổ thông. Nửa canh giờ trôi qua, Trầm Phú Vinh cùng mấy đồ đệ kia của hắn vẫn im lặng không lên tiếng, kiên trì chờ đợi, bọn họ cũng muốn nhìn thuật luyện đan của Trầm Tường một chút! Trầm Tường mở lò luyện đan ra, dược hương bay ra, chỉ một canh giờ liền luyện ra đan dược chữa thương, này không khỏi quá nhanh đi! Điều này làm cho Trầm Phú Vinh cùng ba tên thiếu niên kia cực kỳ kinh hãi. - Đây là Hồi Xuân đan, Phàm cấp trung phẩm! Trầm Tường đưa cho Trầm Phú Vinh một hạt đan dược màu hồng nhạt, hắn làm như vậy cũng là vì không muốn lão bối trong gia tộc ghi hận, đồng thời cũng muốn làm Trầm Phú Vinh thay đổi cách nhìn. Phàm cấp trung phẩm! Trầm Tường chỉ dùng hơn nửa giờ để luyện chế! Trầm Phú Vinh bắt được đan dược này, liền lập tức xác định đây là thật sự, lúc này hắn không thừa nhận cũng không được, Trầm Tường là một người tiền đồ vô lượng. - Các ngươi là muốn bán đan dược hay sao? Nơi này chẳng những có Đan Hương dược trang, còn có Dược gia, các ngươi hai cái luyện đan, căn bản không cách nào tiếp tục chống đỡ! Loại ý nghĩ này thật sự là quá ngây thơ rồi, ta sẽ bảo Trầm gia ngăn cản các ngươi, chuyện này quả thật là lãng phí tiền tài! Còn nữa, các ngươi thức thời một chút, tốt nhất là đi xin lỗi Dược gia! Trầm Phú Vinh ném câu nói này, liền mang mấy tên thiếu niên kia rời khỏi. Trầm Phú Vinh đi rồi, Trầm Lộc Tông than thở: - Gia hoả này cho tới nay đều tư tâm rất nặng, cho nên hắn rất sớm liền rời khỏi Trầm gia, không nghĩ tới sau khi hắn chịu được ân huệ Dược gia, lại vượt qua mặt tới đối phó người mình, nếu như gia gia ngươi ở chỗ này, nhất định gia hoả này sẽ bị gia gia ngươi trừng phạt. Trầm Tường quét sạch mặt đất, hỏi: - Thúc tổ, đệ tử đại môn phái đều là thực lực như vậy? Trầm Lộc Tông lắc đầu nói: - Loại đệ tử này chỉ là ngoại môn đệ tử, nếu như là nội môn đệ tử, hoặc là Chân truyền đệ tử, ngươi một điểm phần thắng cũng không có! Trầm Phú Vinh có khả năng cũng chỉ là ngoại môn đệ tử, nhưng bên trong địa vị cao hơn mà thôi. Trầm Tường ngây ngẩn cả người, hắn phỏng chừng thực lực của Trầm Phú Vinh chí ít ở Phàm Võ Cảnh chín tầng, cũng chỉ là ngoại môn đệ tử! Vậy nội môn đệ tử cùng Chân truyền đệ tử là quái vật cỡ nào? - Ta phải đêi tìm mấy luyện đan sư đến mới được. Trầm Tường nói, hắn đã có chủ ý. - Đại đa số luyện đan sư bên trong Vương thành đều gia nhập thế lực, nếu muốn tìm được sẽ rất gian nan. Trầm Lộc Tông than thở, bởi vì luyện đan sư phi thường hi hữu, đều bị những thế lực kia cướp hết, nếu không chính là những gia tộc kia bồi dưỡng cho mình. Con ngươi Trầm Tường chuyển động, nói: - Ta đi Đan Hương dược trang một chuyến, tìm nữ nhân kia nói chút chuyện kinh doanh. Nói xong, Trầm Tường chạy ra cửa hàng, nhắm Đan Hương dược trang bên trong trung tâm Vương thành đi đến, đó cũng là tổng bộ của Đan Hương dược trang bên trong Vương thành. Tổng bộ Đan Hương dược trang chính là một trang viên to lớn, Trầm Tường tiến vào bên trong, sau khi biểu lộ thân phận, liền lập tức được chiêu đãi nhiệt tình, sau đó có một thị nữ mang theo hắn xuyên qua rất nhiều lầu các đình viện, mới đến một hoa viên gieo đủ mọi màu sắc rực rỡ, trong hoa viên có một gian phòng ở không lớn không nhỏ. Đặt mình trong biển hoa, mùi hoa phân tán, làm cho tâm thần Trầm Tường sảng khoái, lúc này trong phòng kia truyền ra một âm thanh mềm nhẹ phủ mị: - Trầm công tử, mời đến đây đi! Ta biết ngươi sẽ tới. Âm thanh làm rung động lòng người, lời nói của Hoa Nguyệt Vân kia không thể không khiến người ta suy nghĩ lung tung, trong lòng Trầm Tường chửi nhỏ một tiếng Hồ Ly tinh, liền lấy lại bình tĩnh bước qua. Trầm Tường đi tới một gian phòng tràn ngập hương thơm, một nữ tử thân thể thướt tha, dung mạo tú lệ đang ngâm một ít cánh trà.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để
lùi/sang chương